Chữa Ung Thư Tử Cung Bằng Gạo Lứt
Bà Nguyễn Thị Quán, mọi người thường gọi thân mật là Dì Tư Quán, đã tự trị hết ung thư tử cung đã di căn, bệnh trĩ bằng cách ăn gạo lứt theo thực dưỡng. Dì nói: “Có bệnh mới biết khổ đau rồi mới thông cảm. Trị bệnh là phải có tâm. Đối xử với người bệnh giống như mẹ với con thì mới trị bệnh người ta được. Dì sinh năm 1947, đang sinh sống ở Xã Thanh Tuyền, Dầu Tiếng, Bình Dương.
Trước đây dì bị ung thư tử cung và đã phẫu thuật cắt bỏ tử cung. Sau 3 năm, di căn xảy ra, làm đau bụng. Dì đã nhập viện để xạ trị. Sau khi xạ trị một tia dì bị ngất, người như sắp chết, ói tới mật xanh và đi đứng không nổi. Một bác sỹ bảo dì bệnh nặng lắm có xạ trị cũng chết, dì nên về nhà đi. Vị bác sỹ này ăn chay và dì luôn nhớ ơn vị này. Dì quyết định về nhà và không tiếp tục xạ trị nữa. Dì đến một bà thầy chữa bằng nước lạnh và bà thầy phán về ăn chay đi và ơn trên sẽ cứu. Dì nghe theo ăn chay luôn. Lúc này đau đầu và đau bụng hành hạ dì liên tục, đau nhức vô cùng tận. Dì ra bàn thiên trước nhà ngồi cầu nguyện với Bồ Tát suốt bảy ngày: “Bồ Tát ơi cứu con đi, giờ con đang bệnh và khổ lắm, hoặc cho con chết đi.” Lúc đó dì nghèo lắm 500 đồng cũng không có. Đến 3 giờ rưỡi chiều ngày thứ 7, có hai người cùng làng ghé thăm dì (chị Sáu Đàng và chị Liên) và mang theo một quyển sách mỏng nói về thực dưỡng tặng cho dì và nói dì Tư đọc quyển này và ăn theo sẽ hết bệnh. Dì không có tiền mua gạo nên mượn 30kg lúa của hai người này xay lứt để ăn. Dì nói dì mang ơn hai người này. Dì ăn 100% gạo lứt với muối vì không có tiền để mua bất kỳ thứ gì khác. Lúc đó người gầy đi, tóc rụng, đi té tới té lui. Nhìn cơ thể rất tiều tụy, xấu xí “giống như con khỉ già”, hàng xóm nghĩ rẵng dì không thể sống nổi tới Tết. Dì ăn được 25 ngày 100% gạo lứt và 25 ngày đó dì không đi cầu. May mắn, trong làng có anh Trần Thanh Phong theo thực dưỡng từ năm 1986, chiều nào anh cũng ghé nhà gì động viên và hướng dẫn thêm. Sau 25 ngày ăn hoàn toàn gạo lứt, dì ăn thêm một ít rau lang, rau mồng tơi, rau chùm bao mọc trong vườn, chấm với nước muối. Rau người khác trông dì không ăn. Lúc đó là vào năm 2000.
Sau 3 tháng rưỡi ăn gạo lứt, nửa đêm đột ngột dì bắt đầu nôn ói và ói trong 7 ngày liền, ói toàn nước, mở mắt là ói. Dì phải nằm bẹp như tấm dán trong 7 ngày đó, không ăn bất kỳ thứ gì được, chỉ uống được nước gạo rang nhờ con dì đút. Lúc đó là hạnh phúc nhất nhưng lúc đó không biết, sau này mới biết. Sau đó đến bây giờ tìm lại cảm giác đó không được. Mặc dù không ngồi dậy được nhưng người nhẹ nhàng vô cùng, thay đổi như đi vào thế giới khác, đầu trống rỗng, tâm trống rỗng. Dì nói nhờ ói vậy mà tống các độc tố ra ngoài. Ói là mừng. Đây là phản ứng thải độc của cơ thể.
Sau 7 ngày ói, tiếp theo 3 ngày đầu dì nhức như búa bổ. Sau đó tỉnh táo trở lại. Dì còn mắc bệnh trĩ nên sau một thời gian ăn gạo lứt, dì đi cầu ra máu trong 10 ngày. Sau đó bệnh trĩ mất tiêu cho đến bây giờ. Từ đó cho đến bây giờ dì không đi khám bệnh nữa.
Năm ngoái dì bị gãy tay. Dì đến bệnh viện bó bột cố định rồi về nhà ăn số 7 khoảng một tháng và uống nước gạo rang, chứ không uống thuốc. Dù vậy nhưng không hề đau nhức và tay đã lành lại.
Khi hỏi hiện tại dì thấy vui hay buồn. Dì trả lời: “Ngu mới buồn. Vui lên đi để khi ra đi được nhẹ nhàng. Đôi lúc con cái cũng có quá đáng nhưng dì không buồn. Bây giờ không bận rộn. Dì Tư không có gì cả chỉ có thân thôi, của cải đã giao hết cho con. Dì hạnh phúc lắm, không nói về vật chất, 70 tuổi già rồi, có vật chất sẽ làm gì được với nó. Cuộc đời hưởng thụ hết rồi từ sướng tới khổ, từ có tiền đến không có tiền. Hưởng thụ cuộc đời mình như thế nào dây: ăn uống và sinh sống làm sao để đầu óc sáng suốt nhiều, nhạy bén hơn, hiểu vấn đề dễ dàng hơn, biết đâu là đúng là sai, khi ra đi biết đường đi. Đôi lúc dì Tư có linh tính trước một số điều sắp xảy ra. Sống một mình, ban ngày ra vườn làm cỏ tối đến đi ngủ. Tự do.”
Bữa sáng dì thường uống bột gạo lứt, trưa ăn 2, 3 chén cơm với rau. Chiều có khi ăn khi không hoặc uống bột gạo lứt hoặc uống bột sắn dây. Ngày nào cũng làm cỏ ngoài vườn rộng hơn 1 mẫu.
Gạo lứt là rất hay, nó không hay khi không áp dụng, ăn được là quay về với trời đất. Ăn uống kết hợp với tu thì tâm mới an lạc được. Thân tâm phải đi đôi với nhau. Ăn gạo lức nếu không tu dễ đi vào ngã mạn. Cuộc đời ai cũng có khúc quanh, khi tới khúc quanh mà không đứng vững sẽ rơi xuống hố. Vợ chồng cũng có lúc xích mích nhưng phải biết nhường nhịn. Nếu không dễ đổ vỡ.
Ăn thực dưỡng cũng tùy duyên chứ không phải ai cũng ăn được. Nhiều người hiểu thực dưỡng nhưng vẫn không ăn theo được. Ăn thực dưỡng là đã tu được một đoạn. Tu dục ăn là khó lắm. Không cần phải lôi kéo ai cả nhưng khi đủ duyên thì họ sẽ tự tìm đến.
Dì mắc bệnh ung thư là nghiệp nặng lắm đó. Phải tu để giải nghiệp nên dì phải sám hối hàng ngày, tu từng giờ. Quay về với chính mình, lấy cái của mình xài, không xài của người khác. Nhờ thực dưỡng Ohsawa, nhờ bệnh thì mới được như bây giờ.
Đông y sỹ Đặng Ngọc Viễn